Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

Hà Nội ngày sương mù

Thế là mùa sương mù đã về!

Sương mù như khiến Hà Nội thành một xứ khác - xứ mơ giữa thơ và họa. Ta bâng khuâng đi trong làn sương dày đặc dọc theo con đường đê ven sông, từ bỏ ý định rẽ vào con phố nhộn nhịp để hưởng cái thú được gió thu lành lạnh vuốt ve trong khung cảnh mờ ảo như  trong mây.

Cứ mỗi khi hoa sữa nở đợt hai là vào mùa sương mù, đều đặn tựa tiếng quả lắc đồng hồ làm cho ta bồi hồi như thể vừa đang soạn sửa cất thêm kỷ niệm mùa qua vào chiếc hộp thời gian vừa ôn lại chuyện cũ. 

Ta nhớ lại những buổi sớm mai cùng bạn bè đến trường trong làn sương khói ấy, lũ học trò mộng mơ cứ dang cánh tay giả làm máy bay lượn qua lại và hét váng: Tớ đang bay, đang bay trong mây này. Hồi đó, ngu ngơ cứ ngỡ mây là cục bông, có thể cầm - sờ - nắm - lấy bỏ vào trong hộp, hẹn hò nhau sau lớn cố gắng được đi máy bay thật để lấy mây về chia nhau. Ôi, hồi đó....

Sương mù nhắc ta nhớ rằng đây là thời điểm thích nhất trong năm: tiết trời mát mẻ quên đi cái quạt tai voi dò điện vẫn có thể ngủ ngon lành suốt ngày - nhưng lại không được được phép, thế nên mới ước ao lớn nhanh thành người lớn để tùy ý làm điều mình thích; giống như ước ao lớn lên làm ra thật nhiều tiền để mua đầy nhà bỏng ngô, để rồi được nằm trên bỏng ngô mà ăn cho thỏa thích. Ôi, đúng là trẻ con....

Sương mù lại nhắc là sắp đến lúc hanh hao, nẻ má hồng môi. Thủa bé, miếng củ đậu mẹ đưa để đắp mặt thì được chuyển ngay đến cái mồm đói quà. Môi má thì cứ để thế, cho cái hanh hao làm hồng lên như thể tô son đánh phấn. Đây là thời điểm duy nhất trong năm được làm điệu mà, lại được ông trời làm điệu cho chứ. Tội gì......

Sương mù lại nhắc rằng xa xa chút nữa mùa đông đang cập kề. Áo hè nhét trong, ngoài thì vài ba cái áo thu đông mặc quanh, tất rách gót phải lồng vào nhau, găng tay chẳng có thì đút tay vào sau cặp đeo ở lưng, đi ngược để tránh gió lạnh quất vào mặt. Sợ nhất là quên áo cởi ra khi chơi, thật chẳng khác gì trời sụp. Ôi, lũ trẻ nghèo....

Bâng khuâng nhớ đến trong lũ trẻ ngày ấy, có kẻ vì chút má hồng và tiếng cười trong vắt mà mắc phải trọng tội thời bấy giờ: yêu sớm.
 
-Chuyển từ Blog Yahoo sang-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét